Chương 3: Không chọn lựa nhân duyên

Không chọn lựa nhân duyên

Chào người anh em, mình là Hải Triều Dâng, một người đang theo đuổi tự do và thực hành lối sống tỉnh thức.

Những ngày mình ở An trú tại Bảo Lộc trôi qua thật êm đềm. Sau những buổi trekking băng rừng, lội suối đầu tiên, mình đã dần tìm thấy nhịp điệu riêng ở nơi này. Bình yên len lỏi vào từng góc nhỏ, và mình cứ ngỡ hành trình “trở về” của mình sẽ tiếp tục với những guồng quay quen thuộc đó: đón khách, dẫn đường, làm bạn với thiên nhiên, và tiếp tục thực hành những gì mình đã học. Mình thấy vui với sự ổn định tạm thời này, với cảm giác được “an trú” đúng nghĩa.

Nhưng cuộc sống luôn là một dòng chảy đầy bất ngờ, và đôi khi, những ngã rẽ thú vị nhất lại xuất hiện khi ta ít ngờ tới nhất, phải không người anh em?

Nhân Duyên Gõ Cửa 

Trong một buổi chiều trò chuyện tình cờ với một người bạn khách ở homestay, một thông tin bất ngờ được chia sẻ khiến tim mình như lỡ một nhịp: Chùa Linh Quy Pháp Ấn, ngôi chùa nổi tiếng nằm cách đây không xa, đang chuẩn bị tổ chức khóa Xuất gia Gieo Duyên ngắn ngày.

Bốn chữ “Xuất gia Gieo Duyên” như một chiếc chìa khóa, mở lại một ngăn ký ức tưởng chừng đã phủ bụi. Mình nhớ như in, cách đây hai năm, khi ngọn lửa tìm hiểu về đời sống tâm linh đang cháy bỏng, mình đã tha thiết mong muốn được một lần đầu tròn – đắp Y, được trải nghiệm đời sống của một vị tu sĩ. Mình đã tìm hiểu rất kỹ, đã hào hứng đăng ký tham gia một khóa tu tương tự. Nhưng rồi, guồng quay công việc, những kế hoạch chưa thể sắp xếp, và có lẽ, quan trọng hơn cả, là nhân duyên khi ấy chưa thực sự chín muồi, đã khiến ước muốn đó phải tạm gác lại. Một chút tiếc nuối, một chút chấp nhận rằng “chưa phải lúc”.

Vậy mà giờ đây, thật kỳ diệu! Khi mình đang trên chính hành trình thực chứng này, khi mình đã can đảm bước ra khỏi vùng an toàn, tạm gác lại những bận rộn thường nhật, dành trọn tâm trí để sống với những trải nghiệm thực tế, để mở lòng đón nhận mọi thứ đến với mình một cách tự nhiên nhất… thì cánh cửa ấy lại một lần nữa mở ra ngay trước mắt. Nó không đến từ sự kiếm tìm chủ động hay cố gắng sắp đặt nào của mình cả, mà đến nhẹ nhàng, tự nhiên, như một dòng nước tìm về chỗ trũng.

Bài Học Thấm Thía

Khoảnh khắc nhận ra sự sắp đặt kỳ diệu này, mình chợt nhớ về quẻ bói tâm mà mình đã gieo được vào dịp Tết vừa rồi, khi ăn Tết cùng Thầy và các huynh đệ trong đoàn thể:

Đến đi trong thanh thản
Không chọn lựa nhân duyên
Đông tàn rồi xuân lại
Không bớt cũng không thêm

Quẻ bói tâm năm nay mình gieo được khi ăn tết cùng Thầy và đoàn thể
Quẻ bói tâm năm nay mình gieo được khi ăn tết cùng Thầy và đoàn thể

Lúc đó, mình chỉ cảm nhận một sự bình an mơ hồ. Nhưng giờ đây, đứng trước nhân duyên bất ngờ này, mình mới thực sự “thấm” từng câu chữ.

Quẻ bói như một lời dạy về sự Chấp Nhận. Mọi sự đến và đi trong cuộc đời đều vận hành theo quy luật nhân duyên tự nhiên, như đông qua xuân đến, chứ không phải lúc nào cũng theo ý muốn của riêng ta. Việc mình không thể tham gia khóa tu hai năm trước, và việc cơ hội lại đến đúng lúc này, khi mình đang ở đây, khi tâm thế mình đã sẵn sàng hơn – tất cả đều là sự sắp đặt tự nhiên của dòng chảy cuộc đời.

Đó cũng là bài học về việc Buông Bỏ Sự Kiểm Soát. Chúng ta thường muốn lựa chọn, muốn kiểm soát mọi thứ theo ý mình. Hai năm trước, mình đã cố gắng “lựa chọn” tham gia, nhưng duyên chưa đủ. Lần này, mình không hề “lựa chọn”, mình chỉ đơn giản là đang sống trọn vẹn với hiện tại ở Bảo Lộc, thì cơ hội lại tự tìm đến. Học cách chấp nhận thực tại như nó vốn là, “không bớt cũng không thêm“, không cố gắng níu giữ hay thay đổi những gì thuộc về quy luật tự nhiên, chính là chìa khóa để tìm thấy sự an yên.

Và hơn hết, đó là bài học về sự Tin Tưởng vào Dòng Chảy Cuộc Sống. Như mùa đông rồi sẽ nhường chỗ cho mùa xuân, hãy tin rằng mọi việc diễn ra đều có lý do và thời điểm thích hợp của nó. Khi mình học cách nương theo dòng chảy đó với tâm thế thanh thản và cởi mở, thay vì kháng cự hay lo sợ, thì những nhân duyên tốt đẹp sẽ tự tìm đến đúng lúc.

Nghĩ về điều này, mình chợt nhận ra bài học “không chọn lựa nhân duyên” này không chỉ đúng với những cơ hội hay sự kiện trong cuộc sống, mà còn thấm thía vô cùng trong các mối quan hệ.

Đã bao giờ người anh em tự hỏi tại sao mình và một người nào đó, dù rất quý mến, lại không thể đồng hành cùng nhau trong giai đoạn này không? Có lẽ không phải vì chúng ta không đủ tốt, không đủ yêu thương hay không đủ cố gắng. Đôi khi, đơn giản chỉ là vì… nhân duyên chưa phù hợp. Còn quá nhiều yếu tố khác, những con đường riêng, những bài học cá nhân mà mỗi người cần phải trải qua trước khi có thể thực sự gặp nhau hay chung bước.

Và thay vì dằn vặt, cố gắng níu kéo hay kiểm soát, có lẽ điều tốt nhất mình có thể làm là chấp nhận thực tại đó.

Hãy cứ thuận theo dòng chảy, tin tưởng rằng cuộc sống có những sắp đặt riêng. Mình cứ đi con đường của mình, học bài học của mình. Rồi một ngày nào đó, khi mọi nhân duyên đã đủ đầy, khi cả hai đã sẵn sàng, thì người cần gặp chúng ta sẽ gặp, người cần ở bên chúng ta sẽ ở bên, người cần đồng hành thì tự khắc chúng ta sẽ lại chung bước. Hoặc, chúng ta sẽ thanh thản bước vào những chương mới, những mối duyên lành khác đang chờ đợi. Buông bỏ sự mong cầu và kiểm soát chính là cách để lòng mình được nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Rồi một ngày nào đó, khi mọi nhân duyên đã đủ đầy, khi cả hai đã sẵn sàng, thì người cần đồng hành thì tự khắc chúng ta sẽ lại chung bước.
Rồi một ngày nào đó, khi mọi nhân duyên đã đủ đầy, khi cả hai đã sẵn sàng, thì người cần đồng hành thì tự khắc chúng ta sẽ lại chung bước.

Đón Nhận và Bước Tiếp

Tất cả những bài học ấy cuối cùng lại quay về với thông điệp cốt lõi mà mình cảm nhận được sâu sắc nhất lúc này, một kim chỉ nam cho hành trình phía trước:

“Không chọn lựa nhân duyên.”

Đây không phải là một sự buông xuôi hay phó mặc, mà là một thái độ sống chủ động trong sự chấp nhận. Mình vẫn bước đi, vẫn nỗ lực, nhưng mình không còn cố gắng bám víu vào một kết quả hay một con đường duy nhất nào. Mình mở lòng đón nhận tất cả những gì cuộc sống mang đến, xem mọi nhân duyên như những bài học quý giá.

Vậy là, người anh em ạ, mình đã quyết định thuận theo nhân duyên kỳ diệu này. Mình sẽ tham gia khóa Xuất gia Gieo Duyên tại Linh Quy Pháp Ấn. Một chương mới lại sắp mở ra, một trải nghiệm mà mình từng ao ước lại sắp thành hiện thực theo một cách thật bất ngờ. Mình không biết chính xác những ngày tới sẽ như thế nào, nhưng mình đón nhận nó với một trái tim rộng mở và lòng biết ơn sâu sắc.

Mình sẽ chia sẻ những gì mình học được, trải nghiệm được trong những ngày sống đời tu sĩ ở bài viết sau nhé. Người anh em nhớ đón đọc nha!

Còn người anh em, đã bao giờ bạn có trải nghiệm “không chọn lựa nhân duyên” như vậy chưa? Khi bạn buông bỏ sự kiểm soát và để mọi thứ tự nhiên đến, điều gì đã xảy ra, đặc biệt là trong các mối quan hệ? Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn ở phần bình luận nhé, mình rất muốn lắng nghe và học hỏi từ những trải nghiệm của người anh em.

Cảm ơn người anh em đã luôn đồng hành. Chúc bạn an yên trên mọi nẻo đường nhân duyên.

Hải Triều Dâng

 

Bình luận