Chương 2: Hành Trình Vạn Dặm Bắt Đầu Từ Một Bước Chân

Go with the flow

Chào người anh em, mình là Hải Triều Dâng, một người đang theo đuổi tự do và thực hành lối sống tỉnh thức.

Nếu người anh em còn nhớ bài viết trước, mình đã chia sẻ về cái cảm giác “chênh vênh” khi những điều mình học, mình biết dường như lớn hơn cả con người mình hiện tại, và về quyết định lên đường cho một hành trình tuổi 30 để “thực chứng” những chân lý ấy bằng đôi chân. Hôm nay, mình viết những dòng này không phải từ căn phòng quen thuộc nữa, mà từ một góc nhỏ bình yên tại Bảo Lộc, Lâm Đồng – điểm dừng chân đầu tiên trên hành trình mà mình đã gọi tên: Hành trình đi tìm chân lý bằng đôi chân.

Và người anh em biết không, câu nói “Hành trình vạn dặm bắt đầu từ một bước chân” chưa bao giờ thấm thía với mình như lúc này. Nhưng đằng sau cái bước chân đầu tiên ấy, là cả một cuộc chiến nội tâm không hề nhỏ.

Cái Hào Hứng Ban Đầu và Vòng Xoáy Lo Lắng Trước Giờ G

Khi ý tưởng về hành trình này nhen nhóm, mình đã hào hứng lắm. Mình hình dung về những cung đường mới, những con người mình sẽ gặp, những bài học mình sẽ học được giữa đời thực. Mình vẽ ra viễn cảnh mình sẽ “sống” được những điều mình đã “biết”, sẽ tìm thấy sự đồng nhất giữa bên trong và bên ngoài. Cái viễn cảnh ấy đẹp đẽ và đầy thôi thúc.

Nhưng rồi, khi ngày khởi hành đến gần, một con quái vật khác bắt đầu lớn dần lên trong tâm trí mình: Sự lo lắng. Không chỉ là lo lắng thông thường, mà là một vòng xoáy suy nghĩ triền miên. Mình bắt đầu nghĩ:

  • Liệu mình có đủ sức khỏe để đi không?
  • Liệu mình có đủ tiền trang trải không?
  • Liệu mình có gặp nguy hiểm gì không?
  • Liệu mình có thực sự học được gì, hay chỉ là một chuyến đi tốn thời gian, công sức?
  • Liệu mình có đang từ bỏ sự ổn định (dù là tương đối) để chạy theo một thứ viển vông?
  • Mình sẽ ăn gì, ở đâu, làm gì ở những nơi xa lạ?
  • Người ta sẽ nghĩ gì về quyết định này của mình?

Hàng trăm câu hỏi “liệu”, “nếu”, “lỡ” cứ quay cuồng trong đầu. Cái hào hứng ban đầu bị che lấp bởi nỗi sợ hãi về những điều chưa biết. Mình nhận ra một điều cay đắng: cách nhanh nhất để hủy diệt chính mình, hủy diệt mọi ý tưởng tốt đẹp, chính là nghĩ quá nhiều. Cái đầu của mình, thay vì là công cụ hỗ trợ, lại trở thành nhà tù giam hãm chính mình.

Mình thấy mình như con thuyền biết rõ hướng ra khơi, có bản đồ, có la bàn, nhưng lại cứ chần chừ không dám nhổ neo vì sợ sóng, sợ gió, sợ hải tặc, sợ đủ thứ chưa hề xảy ra. Có những lúc, sự lo lắng ấy lớn đến mức mình gần như nhụt chí, muốn từ bỏ. Mình tự hỏi, tại sao mình lại tự làm khó mình như vậy? Sao không cứ ở yên trong vùng an toàn, tiếp tục cuộc sống như cũ?

Và rồi mình nhận ra, suy nghĩ nhiều là do kỳ vọng nhiều. Mình đã kỳ vọng quá nhiều vào một hành trình “hoàn hảo”, một sự “chuyển hóa” tức thì, một kết quả “lớn lao” nào đó. Chính những kỳ vọng ấy đã tạo ra áp lực và nỗi sợ thất bại, nuôi dưỡng cho con quái vật lo lắng kia.

Quyết Định “Go With Flow” và Bình Yên Nơi Đất Lạ

Giữa lúc gần như tê liệt bởi mớ suy nghĩ hỗn độn ấy, một giọng nói khác, nhỏ hơn nhưng kiên định hơn, vang lên từ sâu thẳm: “Dâng, mày đang làm gì vậy? Mày muốn sống hay muốn ngồi đó lo sợ cho đến hết đời?”. Mình chợt nhớ lại lời dạy của các bậc thầy, rằng căn nguyên của mọi phiền não là nghĩ quá nhiều, làm quá ít.

Mình đã nghĩ quá nhiều rồi. Đã phân tích, đã mổ xẻ, đã lo xa đủ kiểu rồi. Và kết quả là gì? Là sự trì trệ, là nỗi sợ hãi ngày càng lớn. Mình nhận ra, cách tốt nhất để chấm dứt cái vòng luẩn quẩn của suy nghĩ quá nhiều chính là hành động. Dù chỉ là một hành động nhỏ thôi.

Và thế là, mình quyết định. Không phân tích thêm nữa. Không vẽ vời thêm viễn cảnh hay lo sợ thêm rủi ro. Mình quyết định: “Go with the flow” – thuận theo dòng chảy. Mình sẽ tin vào tiếng gọi bên trong, tin vào sự dẫn dắt của cuộc sống. Mình sẽ không cố kiểm soát mọi thứ nữa.

Mình tắt máy tính, cất hết những kế hoạch chi tiết đến từng milimet. Mình soạn đồ vào balo một cách gọn nhẹ nhất có thể. Và rồi, mình dắt chiếc xe máy của mình ra, nổ máy và lên đường. Cái khoảnh khắc bánh xe bắt đầu lăn bánh, một cảm giác nhẹ nhõm lạ kỳ lan tỏa trong mình. Như thể mình vừa trút được cả tảng đá đè nặng trên ngực bấy lâu nay. Bước chân đầu tiên đã được thực hiện.

Ngày 11/03/2025 là ngày mình chính thức lên đường
Ngày 11/03/2025 là ngày mình chính thức lên đường

Điểm đến đầu tiên mình chọn là một homestay nhỏ xinh nằm ẩn mình giữa thiên nhiên Bảo Lộc, Lâm Đồng. Nơi này đúng như những gì mình mong đợi: không khí trong lành, núi đồi xanh mướt bao quanh, và ngay sát bên là Hồ Ngọc với mặt nước phẳng lặng như gương. Từ đây, chỉ cần đi bộ khoảng 3km đường rừng là đến được thác Liêng Ài hùng vĩ.

Mình đến đây không phải với tư cách một du khách thông thường, mà là một tình nguyện viên. Công việc hàng ngày của mình khá đơn giản: đón tiếp khách, phụ giúp một vài việc lặt vặt ở homestay, và điều mình thích nhất là dẫn khách đi trải nghiệm – chèo thuyền  qua Hồ Ngọc, băng rừng đến với thác Liêng Ài.

Những ngày đầu ở đây, mình cảm nhận rõ sự thay đổi trong mình. Thay vì ngồi một chỗ và suy nghĩ, mình bắt đầu làm. Mình đón khách với nụ cười, mình trò chuyện với họ về đủ thứ chuyện trên đời. Mình cảm nhận lòng hồ mát lạnh khi đưa khách qua sông, lắng nghe tiếng chim hót, tiếng lá rừng xào xạc trên đường đến thác. Mình đứng dưới chân thác Liêng Ài, cảm nhận từng hạt nước mát lạnh bắn vào người, nghe tiếng thác đổ ào ào như bản giao hưởng của thiên nhiên, và thấy lòng mình bình yên đến lạ.

Những lo lắng trước kia dường như tan biến đâu mất. Mình không còn thời gian để ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ nữa. Mình đang bận sống, bận trải nghiệm. Mình nhận ra, hành trình này không hề đáng sợ như cái đầu mình đã tưởng tượng. Những con người ở homestay chào đón mình như người nhà, họ gần gũi, dễ thương và luôn sẵn lòng giúp đỡ. Những vị khách mình gặp gỡ mang đến những câu chuyện thú vị, những góc nhìn mới mẻ. Con đường rừng tuy có lúc trơn trượt, nhưng bù lại là cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp và cảm giác chinh phục đầy phấn khích.

Các thành viên gia đình An Trú
Các thành viên gia đình An Trú

Bài Học Từ Bước Chân Đầu Tiên và Niềm Vui Trong Hành Động

Những ngày ở Bảo Lộc chưa dài, hành trình của mình cũng chỉ mới bắt đầu. Nhưng bước chân đầu tiên này đã dạy cho mình một bài học vô cùng quý giá: Hành động chính là liều thuốc giải độc mạnh mẽ nhất cho căn bệnh suy nghĩ quá nhiều. Khi ta bắt tay vào làm, dù kết quả có ra sao, thì ít nhất ta cũng đã thoát khỏi cái nhà tù của tâm trí, đã cho mình cơ hội được trải nghiệm, được học hỏi từ thực tế.

Và mình cũng nhận ra thêm một điều nữa. Để có thể duy trì hành động một cách bền bỉ, trong tự do và niềm vui, thay vì lại rơi vào áp lực và lo lắng mới, thì điều quan trọng là thôi không tập trung quá nhiều vào kết quả. Mình đến đây làm tình nguyện, mình dẫn khách đi chơi, không phải để trở thành một “hướng dẫn viên xuất sắc” hay để “chứng tỏ” điều gì cả. Mình làm vì mình thích được kết nối với thiên nhiên, thích được chia sẻ vẻ đẹp nơi này với người khác, thích được sống một cuộc sống đơn giản và ý nghĩa hơn. Mình tận hưởng quá trình, tận hưởng từng khoảnh khắc được làm những việc đó. Và niềm vui cứ thế tự nhiên đến.

Vậy đó người anh em ạ, hành trình vạn dặm thực sự bắt đầu từ một bước chân. Nhưng để có được bước chân đó, đôi khi ta phải chiến đấu với chính cái đầu hay suy diễn và lo xa của mình. Hãy nhớ rằng, nghĩ nhiều mà không làm chỉ mang đến phiền não. Cách tốt nhất để vượt qua nỗi sợ là hành động. Và cách tốt nhất để hành động trong niềm vui là tập trung vào quá trình, chứ không phải đích đến cuối cùng.

Nếu người anh em cũng đang ấp ủ một dự định nào đó mà cứ mãi chần chừ vì lo lắng, hãy thử một lần “Go with the flow“, bước đi bước chân đầu tiên xem sao. Biết đâu, người anh em cũng sẽ nhận ra rằng, con đường không hề đáng sợ như người anh em vẫn tưởng.

Hãy chia sẻ với mình về "bước chân đầu tiên" của bạn nhé!
Hãy chia sẻ với mình về “bước chân đầu tiên” của bạn nhé!

Hãy chia sẻ với mình về “bước chân đầu tiên” của người anh em nhé!

Từ Bảo Lộc yêu thương,
Hải Triều Dâng

 

Bình luận