Chào người anh em, mình là Hải Triều Dâng – một người đang theo đuổi tự do và thực hành lối sống tỉnh thức.
Bước Vào Một Thế Giới Khác
Sau những ngày “nhá hàng” thì hôm nay, mình muốn chính thức chia sẻ về một trong những dấu ấn đặc biệt nhất trên hành trình tuổi 30 của mình: hai tuần Xuất gia Gieo duyên tại Chùa Linh Quy Pháp Ấn.
Tạm gác lại chiếc ba lô của kẻ lữ hành, mình khoác lên mình chiếc áo nâu sòng, bước vào một thế giới hoàn toàn khác – một thế giới của tiếng chuông chùa ngân vang, của những thời khóa nghiêm mật, của sự tĩnh lặng và chiêm nghiệm sâu sắc. Hai tuần ấy, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong dòng đời, đã thực sự chạm đến những tầng sâu thẳm trong mình, mang đến những bài học mà có lẽ cả đời này mình cũng không thể nào quên.
Những Bài Học Từ Nếp Sống Thiền Môn
Bài học về Kỷ Luật và Tự Chủ: Đấu Tranh Với “Con Ngựa Hoang” Nội Tâm
Điều đầu tiên “chào đón” mình ở chốn thiền môn chính là Thời Khóa. Thức dậy vào lúc 3:30 sáng, khi sương đêm còn phủ kín núi đồi, khi cái lạnh len lỏi vào từng thớ thịt, thực sự là một thử thách. Mình nhớ những ngày đầu, tiếng chuông báo thức như một “kẻ thù” không đội trời chung. Cái đầu chỉ muốn vùi sâu vào chăn ấm, cơ thể thì rã rời. Nhưng rồi, nhìn các sư thầy, các bạn đồng tu khác đã trang nghiêm ngồi thiền, mình không cho phép bản thân buông thả. Việc tuân thủ nghiêm ngặt lịch trình – từ thiền định, tụng kinh, chấp tác (lao động) đúng giờ – giống như việc ghìm cương một con ngựa hoang vậy. Ban đầu nó bất kham, nó muốn chạy theo ý mình, nhưng dần dần, qua sự kiên trì, nó học được cách đi vào khuôn khổ. Chính sự kỷ luật ấy đã giúp mình rèn luyện một ý chí mạnh mẽ hơn, vượt qua sự lười biếng và thói quen tùy tiện cố hữu.
Và không chỉ là kỷ luật về thời gian, đó còn là việc Làm Chủ Thân Tâm. Giữ gìn những giới luật cơ bản – không nói dối, không sát sinh, không tà dâm, không uống rượu… – và thực hành chánh niệm trong từng hành động, dù là nhỏ nhất, đã giúp mình học cách quan sát và kiểm soát lời nói, hành vi, và cả những dòng suy nghĩ miên man trong đầu. Mình nhận ra, trước đây, mình đã để chúng dẫn dắt một cách vô thức biết bao nhiêu lần. Giờ đây, mình học cách làm chủ, thay vì làm nô lệ cho chúng

Bài học về sự Giản Đơn và Buông Bỏ: Khi “Ít” Lại Là “Nhiều”
Cuộc sống nơi cửa thiền là một bức tranh của sự Tối Giản. Việc đắp Y trở thành trang phục duy nhất, những bữa ăn chay thanh đạm nhưng đủ đầy, đồ đạc cá nhân chỉ gói gọn trong vài vật dụng thiết yếu nhất. Không còn những lựa chọn quần áo mỗi sáng, không còn những bữa ăn cầu kỳ, không còn những tiện nghi vật chất hiện đại. Chính trong cái “thiếu thốn” theo tiêu chuẩn đời thường ấy, mình mới thực sự nhận ra đâu là Nhu Cầu Thực Sự để tồn tại, và đâu là những mong muốn, những bám víu không cần thiết mà bấy lâu nay mình vẫn lầm tưởng là “không thể thiếu”.
Mình nhớ có một hôm, sau bữa cơm trưa, theo thói quen, mình đưa tay vào túi tìm chiếc điện thoại. Nhưng rồi chợt nhận ra, mình đâu có mang theo nó vào đây. Một cảm giác hụt hẫng, bồn chồn nhẹ nhàng xuất hiện. Lúc đó, mình mới Nhận Diện Sự Bám Víu của bản thân vào thiết bị công nghệ ấy, vào sự kết nối liên tục với thế giới bên ngoài. Hay những bữa ăn, dù đơn giản, nhưng khi ăn trong chánh niệm, mình lại cảm nhận được vị ngon thuần khiết của từng hạt cơm, từng cọng rau, điều mà trước đây, giữa những bữa ăn vội vã, mình đã bỏ lỡ. Việc thiếu vắng những tiện nghi quen thuộc giúp mình thấy rõ mình đang “dính mắc” vào những gì – có thể là chiếc điện thoại, một món ăn ngon, sự công nhận của người khác, hay thậm chí là một hình ảnh nào đó về bản thân.
Và khi những ham muốn bề mặt ấy dần lắng xuống, khi câu hỏi “Mình muốn gì?” được sàng lọc qua lăng kính của sự giản đơn, thì những khao khát sâu sắc hơn, chân thật hơn về ý nghĩa cuộc sống, về sự bình an nội tại, về mong muốn được đóng góp, được sẻ chia… mới có cơ hội được trỗi dậy mạnh mẽ từ sâu thẳm bên trong.

Bài học thực tế về Con Đường Tu Hành: Phía Sau Sự Thanh Tịnh
Trước khi đến đây, hình ảnh về đời sống xuất gia trong mình, có lẽ cũng như nhiều người anh em, mang một chút màu sắc “lãng mạn hóa” – những hình ảnh thanh tịnh, an nhiên, thoát tục. Nhưng khi được trực tiếp sống và sinh hoạt cùng chư Tăng, mình mới có một Cái Nhìn Thực Tế hơn, sâu sắc hơn. Mình hiểu được rằng, để có được sự thanh tịnh, an lạc ấy, các vị tu sĩ phải trải qua một quá trình tu tập miên mật, đối mặt với vô vàn thử thách nội tâm, từ bỏ rất nhiều những tiện nghi và ràng buộc của thế gian. Những buổi công phu khuya, những giờ chấp tác nặng nhọc dưới trời nắng, những kỷ luật nghiêm ngặt… tất cả đều là những phần không thể thiếu trên con đường tu tập.
Đây cũng là cơ hội vô giá để mình Đánh Giá Sự Phù Hợp của bản thân. Trong những buổi thiền tọa tĩnh lặng, hay những lúc đi kinh hành chậm rãi, câu hỏi “Mình có thực sự muốn đi con đường này trọn đời không?” cứ vang vọng. Nó không phải là một sự nghi ngờ, mà là một sự tự vấn chân thành. Trải nghiệm này giúp mình hiểu rõ hơn về những gì mình thực sự tìm kiếm, và con đường nào thực sự phù hợp với căn cơ và nhân duyên của mình ở thời điểm hiện tại.

Chiếc Áo Rộng và Lòng Kính Trọng Vô Biên
Có một trải nghiệm trong những ngày đắp Y mà có lẽ sẽ theo mình mãi. Khi đã được thế phát, đắp y, trong hình tướng của một vị tăng, dù chỉ là “gieo duyên”, mình cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cách mọi người xung quanh đối xử. Khi ở chùa, gặp các Phật tử, dù là những cụ già tóc bạc phơ, họ đều đứng nép sang một bên, chắp tay cung kính xá chào. Khi xếp hàng đi khất thực, mình cũng được ưu tiên đứng ở những hàng trên, được xem như một vị tăng thực thụ.
Những lúc ấy, bên trong mình dấy lên một cảm giác rất lạ, một chút gì đó… xấu hổ, một chút ngượng ngùng. Mình biết mình chỉ là một người cư sĩ, một người đang tập sự, được may mắn khoác lên mình chiếc áo biểu trưng cho sự giải thoát, nhưng thực sự bản thân mình chưa phải là một vị tăng, chưa có đủ công phu tu tập và giới đức viên mãn như thế. Mình có cảm giác như mình đang mặc một chiếc áo rộng hơn chính mình rất nhiều.

Chính từ cảm giác “chiếc áo rộng” ấy, từ sự kính trọng mà mọi người dành cho hình tướng của người tu sĩ, mình mới thực sự thấu hiểu và cảm nhận được những khó khăn, những thử thách và cả những trách nhiệm lớn lao mà chư Tăng Ni đang gánh vác. Lòng mình dâng lên một sự tôn kính vô biên đối với các Ngài – những người đã can đảm từ bỏ cuộc sống thế tục, chọn một con đường không hề đơn giản, một con đường đầy chông gai nhưng cũng vô cùng cao cả, để tu tập tự thân và phụng sự, hướng đạo cho chúng sinh. Mình hiểu rằng, quyết định xuất gia không chỉ là thay đổi hình tướng bên ngoài, mà là một sự chuyển hóa vĩ đại, một sự hy sinh thầm lặng từ sâu thẳm bên trong.
Hai tuần xuất gia gieo duyên đã khép lại, nhưng những bài học và cảm xúc mà nó mang lại sẽ còn đọng mãi trong tâm khảm mình. Đó không chỉ là những kỷ niệm, mà là những viên gạch vững chắc, những hành trang quý báu để mình tiếp tục bước đi trên hành trình tìm về chính mình, sống một cuộc đời ý nghĩa và tỉnh thức hơn mỗi ngày.
Cảm ơn người anh em đã lắng nghe những dòng tâm sự này. Hy vọng rằng, dù chỉ là một phần nhỏ, những trải nghiệm của mình cũng có thể gieo một hạt mầm nào đó trong lòng người anh em.