Chương 1: Hành trình tuổi 30: Điên rồ hay khai phóng?

Chân lý phải đi bằng đôi chân

Đã bao giờ bạn dừng lại giữa những guồng quay hối hả của cuộc sống và cảm thấy có một điều gì đó đang lớn dần lên bên trong mình không? Một cảm giác lạ lùng, rằng những hiểu biết, những chiêm nghiệm, những khát khao sâu thẳm của bạn dường như đang vượt quá cả cái hình hài, cả cái thực tại mà bạn đang sống?

Chào người anh em, mình là Hải Triều Dâng – một người đang theo đuổi tự do và thực hành lối sống tỉnh thức.

Mình hỏi vậy bởi vì đó chính xác là những gì mình đang trải qua dạo gần đây, đặc biệt là khi mình vừa bước qua cột mốc 30 tuổi. Hôm nay, mình muốn ngồi lại, chậm rãi chia sẻ cùng các bạn về cái cảm giác “chênh vênh” rất đặc biệt này, và về một quyết định quan trọng mà nó đã thôi thúc mình thực hiện.

Tuổi 30, Khóa Học Đổi Đời và Chiếc Áo Rộng Của Sự Hiểu Biết

Ba mươi. Một con số mang nhiều ý nghĩa biểu tượng. Với nhiều người, đó là tuổi của sự chín chắn, của việc xây dựng nền tảng vững chắc cho gia đình và sự nghiệp. Mình cũng đã từng nghĩ như vậy. Là một người theo đuổi tự do và thực hành lối sống tỉnh thức, mình cũng có những mục tiêu, những dự định riêng. Nhưng cuộc gặp gỡ định mệnh với một người thầy lớn trong đời mình gần đây đã làm thay đổi rất nhiều nhận thức của mình, theo một cách mình không thể ngờ tới.

Khóa học đó không chỉ là một khóa học bình thường. Nó giống như một cuộc hành trình vào sâu bên trong chính mình, được dẫn dắt bởi một người thầy lớn đã đi rất xa trên hành trình tự khám phá và phát triển giới hạn của bản thân. Mình đã học được cách chạm vào sự sống trong từng hơi thở, cách nhận diện và đối diện với những góc khuất, những nỗi sợ, những khuôn mẫu đã ăn sâu trong tâm trí. Mình được nghe, được thực hành về việc sống với con người chân thật của mình, về sự tự do không đến từ hoàn cảnh bên ngoài mà từ chính tâm thái bên trong. Những khái niệm về tỉnh thức, về hiện tại, về bản chất vô thường của cuộc sống… chúng như những dòng nước mát lành tưới mát tâm hồn mình.

Mình được học cách sống trọn vẹn với giây phút hiện tại
Mình được học cách sống trọn vẹn với giây phút hiện tại

Cảm giác sau khóa học thật tuyệt vời, giống như vừa tìm thấy một bản đồ kho báu vô giá. Đầu óc mình sáng rõ, tâm hồn mình rộng mở. Mình nhìn cuộc sống bằng một lăng kính khác, sâu sắc hơn, ý nghĩa hơn.

Nhưng rồi, một thực tế bắt đầu hiện ra. Những hiểu biết đó, những chân lý tuyệt đẹp đó, chúng dường như đang trở nên… quá lớn so với con người mình hiện tại. Mình cảm giác như đang cố mặc một chiếc áo được may đo cho một người khổng lồ, dù nó rất đẹp, rất quý, nhưng lại không vừa vặn với mình. Mình biết về sự bình an trong hiện tại, nhưng tâm trí vẫn thường xuyên lang thang, lo lắng. Mình hiểu về lòng trắc ẩn, nhưng đôi khi vẫn dễ dàng phán xét, bực bội. Mình nói về sự buông bỏ, nhưng vẫn thấy mình bám víu vào những điều nhỏ nhặt.

Nó tạo ra một khoảng cách, một sự vênh nhất định giữa cái thế giới nội tâm phong phú mà mình vừa khám phá với cái cách mình đang sống, đang phản ứng với đời thực hàng ngày. Mình nhận ra, mình đang có rất nhiều “lý thuyết” hay, nhưng lại thiếu đi phần “thực hành” sống động.

Tiếng Gọi Lên Đường và Sự Thấm Thía Của Trải Nghiệm

Cái cảm giác “biết nhiều mà sống chưa bao nhiêu” ấy không làm mình yên. Nó không phải là sự tự mãn vì biết nhiều, mà ngược lại, là một sự thôi thúc mạnh mẽ từ bên trong. Nó như một tiếng gọi, một lời nhắc nhở rằng: “Hải Triều Dâng, kiến thức chỉ thực sự là của mày khi mày sống được nó. Bản đồ có giá trị khi mày dùng nó để đi.”

Và mình bắt đầu thấm thía sâu sắc hơn những điều mà trước đây có thể mình chỉ nghe thoáng qua hoặc gật gù đồng ý về mặt lý trí. Mình nhận ra rằng, chân lý không phải chỉ để nghe, để đọc, hay để gật gù tán thưởng trong các khóa học. Không trải qua “đau đớn” – cái đau của va chạm thực tế, của đối mặt với giới hạn bản thân, của vấp ngã và đứng dậy – sẽ không bao giờ có nhận thức sâu sắc.

Mình nhớ đến một câu nói mà mình rất tâm đắc: “Của cải có thể kiếm được, kiến thức có thể học được, nhưng kinh nghiệm thì không thể truyền đạt, phải tự mình đi tìm, mày mò thì mới có được.” Đúng vậy, bạn ạ. Thầy có thể chỉ cho mình con đường, sách vở có thể cho mình phương pháp, bạn bè có thể chia sẻ kinh nghiệm của họ, nhưng không ai có thể trải nghiệm hộ mình cả. Cái cảm giác đặt chân lên một vùng đất mới, cái vị mặn của mồ hôi sau một ngày dài thử thách, cái ấm áp của tình người nơi xa lạ, cái bài học xương máu sau một lần vấp ngã… tất cả những điều đó, chỉ có tự mình dấn thân mới cảm nhận được trọn vẹn. Kinh nghiệm là dấu ấn cá nhân độc bản, không thể sao chép hay vay mượn.

Nhìn lại những năm tháng đã qua, mình thấy mình cũng như nhiều người, đã dành không ít thời gian và năng lượng để theo đuổi những cái “có được” ở bên ngoài: một công việc tốt, một mức thu nhập ổn định, sự công nhận của xã hội… Những điều đó không sai, chúng cần thiết cho cuộc sống. Nhưng mình tự hỏi, liệu mình có đang bỏ lỡ phần cốt lõi hơn không? Liệu mình đã thực sự sống, thực sự cảm nhận sự phong phú của cuộc đời này đủ đầy chưa? Mình nhận ra, bởi cuộc sống này, xét cho cùng, không phải là việc bạn tích lũy được bao nhiêu tài sản, mà là bạn đã có những trải nghiệm sâu sắc như thế nào. Giá trị của một đời người đâu chỉ nằm ở những con số trong tài khoản ngân hàng, mà còn ở những câu chuyện bạn có thể kể, những bài học bạn đã học, những dấu ấn bạn để lại trong tim người khác và trong chính tâm hồn mình.

Và rồi, mọi mảnh ghép dường như đã vào đúng vị trí. Cái cảm giác “áo rộng”, cái nhận thức về giá trị của trải nghiệm, cái khát khao sống một cuộc đời đích thực… tất cả hội tụ lại thành một quyết định rõ ràng, một món quà ý nghĩa mình muốn dành tặng cho bản thân ở tuổi 30: Mình sẽ lên đường.

Cuộc sống là hành trình tuyệt vời để có những trải nghiệm
Cuộc sống là hành trình tuyệt vời để có những trải nghiệm

Mình sẽ thực hiện một Hành Trình. Không phải một chuyến du lịch đơn thuần để check-in hay nghỉ dưỡng. Mà là một hành trình đi để khám phá, để thực chứng, để đối chiếu những gì mình đã học, đã tin với hiện thực cuộc sống đa dạng ngoài kia. Đi để cho những hạt giống hiểu biết trong tâm trí có cơ hội nảy mầm, bén rễ và lớn lên thành cây đời vững chãi thông qua những trải nghiệm thực tế. Đi để thu hẹp khoảng cách giữa cái “biết” trong đầu và cái “sống” bằng cả con tim và đôi chân.

Mình tin rằng, không có kinh nghiệm thì không có nhận thức. Cuộc sống là một hành trình trải nghiệm, và thế giới rộng lớn này chính là trường học vĩ đại nhất mà bạn có thể tìm thấy. Đã đến lúc mình bước ra khỏi vùng an toàn của những lý thuyết sách vở, để thực sự “học” bằng cả con người mình.

Bước Chân Thực Chứng 

Nói thật lòng, khi nghĩ về hành trình sắp tới, trong mình có cả sự háo hức lẫn một chút lo lắng. Háo hức vì biết mình sắp bước vào một chương mới, nơi mình có cơ hội được sống chậm lại, quan sát kỹ hơn, cảm nhận sâu hơn. Háo hức vì được thực sự “thử lửa” những hiểu biết của mình. Nhưng cũng có chút hồi hộp, vì mình biết con đường phía trước sẽ không bằng phẳng. Sẽ có những thử thách về thể chất, những chông chênh về tinh thần, những lúc cô đơn, những bài học không dễ nuốt trôi.

Nhưng có lẽ, chính những điều đó mới làm nên giá trị của một hành trình, phải không các bạn? Nếu mọi thứ đều dễ dàng, mình sẽ chẳng học được gì nhiều. Sự trưởng thành thường đến từ những lần mình vượt qua giới hạn của bản thân.

Và bài học quan trọng nhất mình mang theo trong hành trang tinh thần cho chuyến đi này, cũng là điều mình muốn chia sẻ với các bạn như một lời tâm niệm, đó là:

“Chân lý phải đi bằng đôi chân, chứ không phải cái đầu.”

Cái đầu giúp chúng ta suy ngẫm, phân tích, lên kế hoạch, tiếp thu kiến thức. Nó giống như người hoa tiêu đọc bản đồ. Nhưng chính đôi chân bước đi, chính sự dấn thân vào cuộc sống, chính việc đối mặt với thực tế bằng tất cả các giác quan và sự nhạy cảm của con tim, mới biến kiến thức thành hiểu biết thực sự, thành trí tuệ của riêng mình. Bản đồ dù chi tiết đến đâu cũng không thể thay thế được việc tự mình khám phá con đường.

Vậy là, hành trình tuổi 30 của mình – hành trình mang những hiểu biết bên trong ra đối chiếu với thế giới bên ngoài, hành trình đi tìm chân lý bằng đôi chân – sắp sửa bắt đầu. Mình chưa biết chính xác mình sẽ đi đâu, gặp những ai, trải qua những gì. Nhưng mình cam kết sẽ đi với một trái tim rộng mở, một tâm trí sẵn sàng học hỏi, và sẽ chia sẻ lại những câu chuyện, những bài học mình lượm lặt được trên đường với các bạn.

Còn các bạn thì sao? Đã bao giờ bạn cảm thấy những điều bạn biết, bạn tin dường như lớn hơn cách bạn đang sống? Có tiếng gọi nào đang thôi thúc bạn thực hiện một hành trình của riêng mình không? Hay bạn có những trải nghiệm nào muốn chia sẻ về việc “đi bằng đôi chân” để tìm thấy chân lý của đời mình? Hãy để lại bình luận bên dưới nhé, mình rất mong được lắng nghe và kết nối cùng các bạn.

Chúc các bạn luôn vững bước trên hành trình của riêng mình,

Hải Triều Dâng!

 

Bình luận