Chặng 5: Quay Về Ôm Lấy Đứa Trẻ Bên Trong

Quay về ôm lấy đứa trẻ bên trong

Chào người anh em, mình là Hải Triều Dâng, một người đang theo đuổi tự do và thực hành lối sống tỉnh thức.

Tiếng Vang Từ Quá Khứ

Hôm nay là ngày 4 tháng 7. Mình ngồi đây, lặng lẽ nhìn lại chặng đường đã qua, bất giác nhận ra mình đã “lang thang” sống đời du mục được đúng 116 ngày. Một trăm mười sáu ngày rời xa những gì quen thuộc, với một mục đích duy nhất mà mình đã đặt ra ngay từ đầu: đi để tìm lại chính mình, một hành trình quay vào bên trong để vun bồi nội tâm, phát triển nội lực. Nhưng thực sự, người anh em ạ, hành trình này không hề dễ dàng như những tấm ảnh check-in đầy nắng gió. Nó gai góc hơn, trần trụi hơn, và đôi khi, đau đớn hơn mình tưởng rất nhiều.

Đây là một hành trình mà mình không thể trốn chạy được nữa. Mình bị buộc phải đối diện lại với tất cả những gì mình đã từng trải qua, cả niềm vui lẫn nỗi buồn, cả những thành tựu lẫn những vết sẹo. Và trong những tháng ngày qua, có những lúc, những ký ức về một đứa trẻ ngày xưa cứ thế quay trở về. Một đứa trẻ luôn khao khát được yêu thương, khao khát được công nhận, khao khát được nhìn thấy. Hình ảnh ấy hiện về rõ ràng đến mức, có những đêm, mình cảm thấy sự tủi thân dâng lên đến cùng cực, một nỗi buồn sâu thẳm mà mình không thể gọi tên. Mình nhận ra, bên trong mỗi người lớn chúng ta thực sự là một đứa trẻ đang chờ được lắng nghe, được thừa nhận và được yêu thương. Đứa trẻ ấy đã ở đó từ rất lâu rồi, chỉ là mình đã cố tình lờ đi tiếng nói của nó.

Gặp Lại Đứa Trẻ Tổn Thương và Hành Trình Chữa Lành Cùng Bố Mẹ

Chân dung đứa trẻ mờ nhạt và những nỗi sợ bị chôn giấu

Mình nhớ lại thời còn đi học, mình là một đứa trẻ vô cùng mờ nhạt. Mình không biết mình thực sự muốn gì, thích gì. Khi bạn bè có những ước mơ bay bổng, mình chỉ im lặng. Khi được hỏi ý kiến, mình thường nói “sao cũng được”. Mình không có chính kiến riêng, không có một đam mê nào cháy bỏng. Thuộc tuýp “con người trung bình” điển hình – cái gì cũng rất bình thường: không học quá giỏi để được tuyên dương, không nghịch quá phá để bị gọi phụ huynh, cũng chẳng ngoan ngoãn xuất sắc để được làm gương. Mình giống như một bóng ma trong chính cuộc đời mình, cứ lẳng lặng trôi đi giữa những người bạn đầy cá tính. Và mình đã lớn lên trong sự mờ nhạt đó, mang theo một cảm giác mình là người vô hình.

Mãi sau này, khi nhìn lại, mình mới hiểu ra, sự mờ nhạt ấy không phải là bản chất của mình. Nó được tạo nên bởi rất nhiều, rất nhiều nỗi sợ. Sợ bố mẹ quở trách, sợ bị đánh, bị mắng, sợ làm sai, sợ bị so sánh, sợ làm bố mẹ thất vọng. Bố mẹ mình, cũng như bao bậc cha mẹ khác, với tình yêu thương vô bờ bến, luôn muốn bao bọc, che chở và kiểm soát mình trong một vùng an toàn. Họ muốn mình làm những điều “đúng đắn”, đi theo con đường “được định sẵn” là an toàn và tốt đẹp. Nhưng vô tình, những điều đó, những kỳ vọng đó, đã đóng khung mình vào một khuôn khổ chật hẹp, làm thui chột đi những cá tính riêng, những mầm non sáng tạo đang muốn vươn lên. Mình đã học được cách che giấu con người thật của mình để được an toàn.

Những nỗi sợ đó không biến mất khi mình lớn lên. Chúng chỉ được chôn sâu hơn, được che lấp bởi những lớp vỏ bọc của một người trưởng thành. Chúng biến mình trở thành một con người thiếu tự tin, luôn cần sự công nhận từ bên ngoài để cảm thấy mình có giá trị. Phải cho tới năm 19 tuổi, khi mình rời khỏi vòng tay gia đình để lên Hà Nội học đại học, bắt đầu một cuộc sống tự do ở trọ, mình mới như một con chim được sổ lồng. Mình được tự làm những gì mình thích, tự quyết định, tự chịu trách nhiệm. Và chính từ đó, sự tự tin của mình mới dần được vun bồi trở lại, từ những trải nghiệm “dám làm, dám sai” mà không còn sợ bị phán xét.

Nhưng mình đã lầm. Mình đã nghĩ rằng mình đã ổn, rằng mình đã bỏ lại đứa trẻ sợ hãi kia ở phía sau. Phải cho đến khi bắt đầu bước chân lên hành trình này, hành trình quay vào bên trong một cách quyết liệt, mình mới nhận ra, những ký ức, những nỗi sợ thuở bé vẫn còn nguyên vẹn ở đó. Chúng chưa bao giờ biến mất, chỉ là mình đã tìm mọi cách để né tránh và từ chối đối mặt với nó mà thôi. Mình nhận ra, mình không thể chữa lành thứ mà mình từ chối đối mặt. Những nỗi sợ mà mình kể ở chặng 2, nỗi sợ khi bắt đầu một điều gì đó mới mẻ, ngoài khuôn khổ, thực chất chính là tiếng vang từ những vết thương chưa lành của đứa trẻ trong quá khứ. Những phản ứng cảm xúc dữ dội của mình ở hiện tại thường là tiếng vang từ những vết thương chưa lành của đứa trẻ trong quá khứ. Đứa trẻ ấy vẫn ở đó, vẫn sợ hãi, vẫn co mình lại trước những điều lạ lẫm, vẫn khao khát một lời động viên, một cái ôm thay vì sự phán xét.

Những cuộc gặp gỡ định mệnh và sự chữa lành bất ngờ

Và rồi, một điều kỳ diệu đã xảy ra, như một sự sắp đặt đầy yêu thương của vũ trụ. Khi mình đang trên hành trình chủ động quay vào bên trong, khi mình đã sẵn sàng để đối diện và lắng nghe những tổn thương quá khứ, thì vũ trụ đã mang chính “nguồn cơn” của những tổn thương ấy đến bên mình, nhưng lần này là trong một vai trò hoàn toàn khác – vai trò của những người chữa lành.

Hai mẹ con ăn bánh tráng nướng tại Khu Hòa Bình - Đà Lạt
Hai mẹ con ăn bánh tráng nướng tại Khu Hòa Bình – Đà Lạt

Tháng 5 vừa rồi, khi mình đang làm tình nguyện viên ở một homestay nhỏ xinh trên Đà Lạt, mẹ đã lên thăm và ở chơi với mình một tuần. Không còn là không gian quen thuộc ở nhà, nơi có những áp lực vô hình, mà là ở một nơi xa lạ, chỉ có hai mẹ con. Trong những buổi tối se lạnh của Đà Lạt, chúng mình đã có những cuộc trò chuyện mà có lẽ cả cuộc đời này mình cũng không thể quên. Lần đầu tiên, mình đã dũng cảm nói ra hết những cảm xúc của mình ngày bé. Mình kể về cảm giác bị bỏ rơi khi bố mẹ bận rộn, về sự tủi thân khi bị so sánh, về nỗi sợ hãi mỗi khi làm sai. Đó không phải là một sự trách móc, mà là một lời thú nhận chân thành về những nỗi đau mình đã mang theo.

Cùng mẹ trải nghiệm Đà Lạt mộng mơ
Cùng mẹ trải nghiệm Đà Lạt mộng mơ

Mẹ mình, ban đầu có chút ngỡ ngàng, rồi cũng rưng rưng nước mắt. Mẹ đã ôm mình, xin lỗi mình vì những điều vô tình đã gây ra. Mẹ cũng chia sẻ những áp lực, những khó khăn mà mẹ đã phải trải qua, những điều mà trước đây mẹ chưa bao giờ kể. Khoảnh khắc ấy, bức tường vô hình giữa hai mẹ con như sụp đổ. Mình không chỉ thấy một người mẹ, mà còn thấy một người phụ nữ với những nỗi niềm riêng. Mình thấy thương mẹ vô cùng.

Hai "anh em" đang thu hoạch đậu phộng tại Làng Hạnh Phúc - Nha Trang
Hai “anh em” đang thu hoạch đậu phộng tại Làng Hạnh Phúc – Nha Trang

Rồi đến tháng 6 vừa qua, khi mình đang ở Làng Hạnh Phúc tại Nha Trang, bố cũng đã vào thăm. Bố mình, một người đàn ông vốn ít lời, khô khan và nghiêm khắc, người mà mình từng rất sợ hãi. Nhưng lần này, trong không gian yên bình của Làng, mình đã lấy hết can đảm để ngồi xuống, pha một ấm trà và mời bố nói chuyện. Mình cũng chia sẻ những điều tương tự như đã nói với mẹ. Bố chỉ im lặng lắng nghe. Rồi một lúc lâu sau, bố vỗ vai mình và nói một câu đơn giản: “Bố mẹ đã không hiểu hết về con. Giờ con cứ làm những gì con thấy đúng và vui vẻ là được.” Chỉ một câu nói ấy thôi, mà bao nhiêu năm ấm ức, sợ hãi trong mình như tan biến.

Cùng "anh trai" hòa mình, gẫn gũi với thiên nhiên
Cùng “anh trai” hòa mình, gẫn gũi với thiên nhiên

Những cuộc trò chuyện ấy chính là hành động dũng cảm nhất mà mình từng làm. Chữa lành đứa trẻ bên trong không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối, đó là hành động của lòng dũng cảm phi thường. Và khi mình dám đối mặt, dám nói ra, mình không chỉ giải thoát cho chính mình mà còn như phá vỡ một xiềng xích vô hình của tổn thương, giúp bố mẹ mình cũng được nhẹ lòng hơn.

“Sau cơn mưa trời lại sáng” – Con người mới đang hình thành

Sau những cuộc gặp gỡ định mệnh ấy, mình cảm thấy có một sự thay đổi lớn lao từ bên trong. Mình như trút được một gánh nặng khổng lồ đã mang theo suốt bao nhiêu năm. Mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn, chân thật hơn. Mình không còn cố gắng để trở thành một ai đó, không còn gồng mình lên để chứng tỏ bản thân. Mình dám chấp nhận và sống thật với chính mình, với cả những ưu điểm và khuyết điểm.

Sự kết nối giữa mình và bố mẹ cũng trở nên sâu sắc và chân thành hơn bao giờ hết. Chúng mình có thể nói chuyện với nhau về mọi thứ một cách cởi mở. Mình hiểu và thương bố mẹ nhiều hơn, và mình tin, bố mẹ mình cũng vậy.

Hành trình chữa lành này giống như việc bóc từng lớp vỏ của một củ hành vậy. Nó cay mắt, nó không dễ chịu. Sẽ có những ngày mình cảm thấy tiến bộ vượt bậc, và cũng có những ngày những vết thương cũ dường như trỗi dậy, những cảm xúc tiêu cực lại quay về. Nhưng giờ đây, mình học được cách kiên nhẫn và tử tế với chính bản thân mình trên mỗi bước đi. Mình không còn trốn chạy, mà học cách ngồi lại với những cảm xúc đó, ôm ấp nó như ôm ấp một đứa trẻ đang khóc.

Ôm Lấy Sự Chân Thật và Bước Tiếp

Cảm ơn hành trình này. Cảm ơn vì đã cho mình cơ hội được quay vào bên trong, được dũng cảm vỗ về và xoa dịu đứa trẻ ngày nào. Mình nhận ra, hạnh phúc đích thực không phải là một cuộc sống không có vấn đề, mà là khả năng đối phó với chúng bằng sự khôn ngoan của người lớn và trái tim rộng mở của một đứa trẻ đã được chữa lành.

Khi mình dám ôm lấy những tổn thương, cũng là lúc mình mở ra cánh cửa để đón nhận sự chân thật, niềm vui và khả năng sáng tạo vô tận mà đứa trẻ bên trong nắm giữ. Mình không còn sợ hãi sự mờ nhạt, bởi mình biết giá trị của mình không nằm ở sự công nhận của người khác. Mình không còn sợ làm sai, bởi mình hiểu rằng mỗi sai lầm là một bài học. Đứa trẻ bên trong bạn nắm giữ chìa khóa cho sự chân thật, niềm vui và khả năng sáng tạo vô tận của bạn. Đừng bỏ mặc nó.

Hành trình chữa lành đứa trẻ bên trong không chỉ xoa dịu nỗi đau quá khứ, mà nó đang mở ra cho mình một tương lai nơi mình có thể sống một cuộc đời trọn vẹn hơn, chân thật hơn, với những mối quan hệ lành mạnh và một trái tim ngày càng rộng mở, đầy yêu thương.

Cảm ơn người anh em đã lắng nghe. Mong rằng mỗi chúng ta đều sẽ có lúc dừng lại, quay về và dành một cái ôm thật chặt, một lời lắng nghe chân thành cho đứa trẻ quý giá bên trong mình.

Hải Triều Dâng

Bình luận